Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

ĐÔI DÒNG THƠ THIỀN

ĐÔI DÒNG THƠ THIỀN

Lắng lòng nhẫn một chút thôi
Sẽ nghe trời đất mở lời yêu thương
~
Đêm thu quét lá bồ đề
Quét mây quét cả trăng về một phương
~
Nụ cười hớn hở trên môi
Mắt thương nhìn thấu cuộc đời trắng đen
~
Ta ngồi gom hết não phiền
Đốt thành tro bụi thả miền hư không.
~
Người về qua cửa phù vân
Nghiêng vai trút gánh phong trần đổ đi
~

Người trồng cây hạnh để chơi
Ta trồng cây đức để đời về sau
~
Tiếng chuông thấm đượm tình nương rẫy
Cứu vớt hồn ta giữa chợ đời...
Phố chật lao xao lời với lỗ
Mai về quê cũ uống trà chơi
~~ Tuệ Thiền ~

Siêng năng quét rác vườn tâm
Cho cây tuệ giác nảy mầm tốt tươi
~
Gá thân mộng,
Dạo cảnh mộng.
Mộng tan rồi,
Cười vỡ mộng.
Ghi lời mộng,
Nhắn khách mộng.
Biết được mộng,
Tỉnh cơn mộng.
~ Thích Thanh Từ ~

Người đi trong cỏi sắc không
Hành trang chở chút nắng hồng trên vai

Nay mượn thân cát bụi
Sống trọn kiếp phù du
Bước ngang bờ hư thực
Ca lên lời thiên thu.

~ Thông Nhã ~

Lửa trong cây có sẵn
Dù tắt lại bùng ngay
Nếu bảo cây không lửa
Xát mạnh sao cháy cây
~ Đại sư Khuông Việt ~

Bóng trúc quét sân trần chẳng đọng
Vầng trăng xuyên biển nước không sao
 ~
Chẳng qua bã gạo ủ lên men,
Mà biến người ngay thành kẻ hèn.
Nhà tan nước mất đều do rượu,
Phá cả tôn nghiêm chốn cửa thiền.
~ Trần Nhân Tông ~

Nhẹ chuông ai điểm đời hư ảo
Đánh thức vầng trăng sáng tự tâm.
~
Cỏi người xa vạn nẻo đường
Sáng soi chỉ một tình thương nhiệm mầu
~
Thanh thản ngồi yên chính giữa nhà,
Nhìn Côn Luân khói gợn xa xa.
Lúc mệt, thảnh thơi, tâm tự tắt,
Không thiền, không Phật, chỉ mình ta.
~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~

Cỏ dại ven đường
Hồn nhiên điểm nụ
Giữa chút tầm thường
Bao la hội tụ

~ Tuệ Thiền ~

Tâm không hay hờn giận
Chẳng oán trách thù ai
Lòng khoan dung rộng rãi
Ấy là cảnh bồng lai
Thiền định hai mươi năm
Gặp lại Ta - Muôn - Thuở
Vô niệm giữa vầng trăng
Mộng mị chừ tan vỡ...
~ Tuệ Thiền ~

Nếu bạn tự có tâm an
Ở đâu cũng thấy như đang ở nhà
~
Hoàng hôn, mặt trời lặn
Sau dãy núi xa xa.
Thời gian trôi, khó giữ.
Người trẻ rồi cũng già.
Ai cưỡng được cái chết
Không cho đến tìm ta?
Vậy hãy lo tâm niệm,
Để xa lánh ma tà.

~ Trần Nhân Tông ~

Thảng bên tai một tiếng chày kình,
Khách tang hải giật mình trong giấc mộng.
~ Chu Mạnh Trinh ~

Phật Tính vốn là “Tính chẳng hai”,
Thế gian nào có “đúng” hay “sai”,
Chính tâm, trung đạo, lìa sinh tử,
Kiến tính - tự lòng hiện Như Lai.
~ Diệu Giác ~

Cùng chung một chuyến đò ngang
Kẻ thì sang bến, người đang trở về
Lái đò lái mãi thành mê
Sang về chẳng biết mình về hay sang

~ Nguyễn Bảo Sinh ~

Vô vị chân nhân xích nhục đoàn
Hồng hồng bạch bạch mạc tương mang
Thùy chi vân chuyển trường không Tĩnh
Thủy lộ thiên biên nhất dạng san
Trần Thái Tông
Mưa xuân vốn chẳng phân cao thấp
Cành xuân vẫn trổ nhánh thấp cao
Trần Thái Tông

~

Người đời thường khen thần tiên hay
Vợ chồng công danh vẫn mãi say
Anh hùng hào kiệt giờ đâu nhỉ
Một nấm mồ hoang cỏ mọc đầy.

~

Không có nhận xét nào: