“Hàng xóm nhà tôi có một ông nát rượu, mỗi lần say xỉn
ông ấy lại về la mắng, đập phá và quát nạt vợ con. Hôm đó chỉ có ông ấy và đứa
con cả ở nhà, mọi chuyện rùm beng lên khiến dân làng chạy đến can ngăn. Trong
lúc nóng giận, đứa con đã thét lên: tôi nói cho ông biết, từ nay tôi không cha
con gì với ông hết, mọi nghiệp chướng ông tự ghánh lấy. Tôi đứng cạnh cậu ta,
thấy cậu ta đốt hương và cắm lên bắt nhang để thề độc. Mọi người thở dài,
tôi đứng bên cạnh và nghe rất rõ lời
khấn của cậu ấy: “cầu nguyện cho cha mẹ luôn luôn mạnh khỏe và bình an”. Tôi
hít thở thật sâu và mỉm cười đi về nhà, trong lòng thầm nhủ: anh này là bậc đại
trí. Và quả thực hiện nay, anh ấy rất thành đạt”.
- Anh ơi,
một lần em đang ngồi trong quán game, em bị một nhóm con trai xúm lại đánh, tìm
hiểu ra thì bọn nó đánh nhầm người. Mấy đứa bạn em bảo mày phải trả thù, rửa
nhục, rồi cả nhóm tìm đến thằng đầu sỏ kia để trả thù. Từ đấy em bị cuốn vào mớ
thù hận anh ạ. Em không biết phải làm thế nào? Ngày ngày cứ phải đề phòng xem
ra đường có đứa nào rình không. Em nên làm gì bây giờ. Em mệt mỏi lắm rồi.
Đó là câu
hỏi của một cậu trai sinh năm 1994 dành cho tôi. Tôi không hiểu vì sao cậu trai
này tìm đến mình (biến mình thành nhà tư vấn tâm lí), nhưng buổi nói chuyện ấy
lại làm tôi thấy nhẹ lòng. Hóa ra, khi con người ta có bệnh về thân thì cần đến
khoa Y học, có bệnh về tâm thì cần đến khoa Tâm lí. Vậy có Nghiệp thì phải tìm cách
nào?
Tôi mỉm
cười, nhìn vào đôi mắt đăm chiêu và căng thẳng của cậu và biết rằng, nếu cứ thao
thao bất tuyệt mà nói với cậu lúc này thì cũng như nước đổ lá khoai. Tôi cao
giọng:
Ớ! Anh có
học Trường sinh học đấy. Có nghe bao giờ chưa. (rồi – nhưng em chỉ nghe mấy bà,
mấy cô nói). Thực ra, ý tôi là trong mớ kiến thức nhồi sọ mà tôi có được, nếu sử
dụng vào lúc này thì không cần thiết, cái tên “Trường Sinh học” sẽ đánh lạc
hướng để em tạm thoát khỏi tình trạng căng thẳng nhất thời.
Tôi nói: BUÔNG ĐAO LẬP TỨC THÀNH PHẬT
Trong hồi 26
Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không đã quật gốc cây nhân sâm của Trấn Nguyên đại tiên ở Ngũ
Trang quán. Đi năm châu bốn biển không ai có cách giúp mình, cuối cùng phải nhờ
đến Nam Hải Quan Âm. Tôn Hành Giả mừng rỡ hỏi dò: - Thuở nay Bồ Tát có cứu cây nào chưa? Quan Âm nói: - Năm trước Thái
Thượng lão quân có đàn cuộc với ta: Lấy nhành dương liễu trong tịnh bình rồi
đốt trong lò cho khô cháy. Sau đó đem ra trả lại cho ta. Ta để trong tịnh bình,
bắt hơi nước cam lộ một ngày đêm; nhành dương liễu tươi xanh như cũ ”. Nên
nói, biết lỗi và tạ lỗi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, tự trọng thái quá là điều
phiền toái. Khi còn là một con khỉ thì biết vâng kính khiêm nhường, Mĩ Hầu
Vương đã đến núi Linh Đài Phương Thốn, cốc (động) Tà Nguyệt Tam Tinh(*)
được Bồ Đề lão tổ dạy 72 phép thần thông biến hóa. Mới có một chút bản lĩnh ở
núi Hoa Quả đã làm mưa làm gió, coi trời bằng vung và xưng “Tề Thiên Đại Thánh”.
Nhưng sau khi đến được chùa Lôi Âm trên núi Linh Sơn nơi ngự của Như Lai sau
khi gặp vô số yêu mai quỷ quái thì lập tức biết khiêm nhường và lễ phục. Chính
thái độ khiêm nhường và thành kính của Tôn Ngộ Không đã giúp đỡ anh ta. Hung
hăng, bất chấp thường phá hoại và làm hỏng việc, ngược lại biết tạ lỗi, khiêm
nhường thì sẽ hàn gắn lại những sự cố đáng tiếc. Cho nên cổ ngữ Trung Quốc có
câu: “Đức giả nhạo sơn, Trí giả nhạo thủy” (Người có đức học theo cái đạo của
núi, người có trí học theo cái đạo của nước).
Thế nên, đối
với nghiệp thì cách giải quyết tốt nhất là làm theo lời của Bụt (Phật). Bệnh có
thể trị khỏi, nhưng nghiệp thì phải hóa giải. Từ Hóa Giải và từ chữa bệnh có tinh thần như nhau nhưng cách làm thì
lại xa khác vời vợi. Nghiệp cũng từ tâm mà ra, cũng nhờ tâm mà hóa giải. Trong
kinh điển Phật giáo thường nói: "phóng hạ đồ đao, lập địa thành
phật". Nghĩa là biết nhận lỗi, xám hối trong một khoảnh khắc nhanh chóng,
tức thời, thì sẽ có giá trị vô cùng quý báu. Câu truyện về người con bên trên
cho ta thấy người con trong một khoảnh khắc tâm linh liền nhận diện được đạo
đức và tình thương đối với người cha của mình. Và nếu như trong câu truyện ở
hồi thư 26 của Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không không đập đổ cây nhân sâm thì đâu đến
nỗi phải rùm beng tìm khắp góc bể chân trời một phương thuốc cứu cây. Khi đó
cũng chẳng cần nhờ đến Bồ Tát Nam Hải. Nếu như trong sát na tâm thức đó, Tôn
Ngộ Không ngộ ra điều này thì đã chẳng tạo nghiệp. Khi đó, vai trò của các vị
Bồ tát cũng không còn bởi vì chính ta đã là một vị bồ tát rồi. Cho nên mới nói:
“chỉ cần sống thiện thì đã là Bồ Tát rồi đấy”.
- Sau này, em rất ngoan và biết nghe lời,
lớp học thiền sơ cấp ở Hà Nội tôi đã chỉ em đi học, mỗi ngày đi gần 100km vừa
đi vừa về mà em vẫn đi học tích cực. Mong rằng các môn sinh trường sinh học bên
cạnh việc Thiền để nâng cao sức khỏe về thân, trong sáng về tâm còn hiểu sâu
hơn về Nghiệp.
Nghiệp-Một
khái niệm của Bụt. Cũng qua đó để chúng ta có cái nhìn sâu hơn về tâm tính mỗi
người. Khi hóa giải nghiệp cho ai đó thì phải nhận thức được mình có hoàn toàn
tin vào sự trong sáng và thánh thiện bác ái của mình không, mình đã tốt chưa?
Có đủ niềm tin là sẽ giúp được người khác không? Khả năng và sức lực mình đến
đâu?, việc nào nên nhận lời và việc nào nên từ chối?. Nhìn thấy bệnh thôi thì
chưa đủ, còn phải nhìn thấy nghiệp bệnh nữa. Từ đó để ứng xử cho hài hòa. Không
nên cứng nhắc và cũng chẳng nên tùy tiện. Nên nói, “Bồ tát sợ nhân, phàm phu sợ
quả” là như vậy.
Ở giữa Nhân - Quả chính là Nghiệp,
nghiệp từ tâm sinh và cũng nhờ tâm chuyển hóa. Thâu nhiếp tất cả vào tâm rồi xả
bỏ dần dần cho đến khi tâm không còn vướng bận đến thị phi, xúc cảm nữa.
(*) Tà nguyệt là ánh trăng lưỡi liềm, tam tinh là ba ngôi
sao- sau này Nguyễn Du viết: một vầng trăng khuyết ba sao giữa trời: ý nói đến
chữ tâm (心).
or:� D 5 5 �&
�Z&
ững Điều Cần Chú Ý Khi Thiền
1. Thanh điển – năng lượng sinh học
Khi đã tiếp nhận và giữ được năng lượng của vũ trụ trong
cơ thể thì chúng ta có thể dùng bàn tay để tự phụ bệnh cho mình bằng cách đặt
bàn tay lên chỗ đau, chỗ bị bệnh (không đặt tay lên các luân xa) và tập trung
tư tưởng hoàn toàn vào nơi đó với câu nói trong đầu. (Ví dụ ta đau vai thì đặt
tay lên vai và nói trong đầu là: tôi đang đau vai đây, …)
Lưu ý: Ta
đau bên phải thì lấy tay trái đặt lên và ngược lại.
2. Tâm
Năng lượng vũ trụ chỉ có thể thu được một cách hiệu quả
khi hành giả có tâm thanh tĩnh, không bị động tâm (tự cứu mình). Nhưng năng lượng
để phụ bệnh cho người khác thì lại kén chọn những người có tâm quảng đại bác
ái, từ bi thương người và muôn loài chúng sinh. Bởi vậy chúng ta muốn bệnh tật
hoàn toàn tiêu tán phải ghi nhớ một điều rằng, bản thân phải biết làm điều thiện,
không tham lam ích kỷ cá nhân, không nóng giận với người với việc. Khi phụ bệnh
cho người khác phải yêu thương người khác hơn bản thân mình thì bệnh mới mau khỏi.
Về việc tạo thiện nghiệp, thì nên bố thí cho kẻ nghèo khó
đói rách, tính khí phải điềm đạm hòa nhã…Bản thân luôn tâm niệm mình là một
thánh hiền. Từ đó lời ăn tiếng nói và hành động sẽ dần thay đổi giống như thánh
hiền vậy. Lúc này các Đại huyệt (luân xa) sẽ hoạt động tích cực để cho năng lượng
tràn ngập cơ thể, bệnh tật và các nghiệp chướng sẽ được hóa giải, ta sẽ cảm thọ
một cuộc sống trọn vẹn niềm an vui và ban niềm vui đó cho muôn loài.
Cần nhớ:
(1) Khi ngồi thiền mà tâm động: Nín thở ngay lúc đó. Ví dụ, đang ngồi thiền đứa cháu chạy
đến gọi thì nín thở (vẫn nhắm mắt) xua tay ra hiệu cho cháu đừng làm phiền, có
mèo chó đến bên cạnh thì kệ nó, nếu có ruồi nhặng bấu vào thì cũng mặc kệ (nên
tạo khâu chuẩn bị cho chu đáo như ngồi trong màn hoặc bôi thuốc xua muỗi…).
(2) Khiêng cữ:
- Uống rượu trước khi ngồi thiền hoặc phụ bệnh cho người
khác.
- Thiền trong phòng 2 vợ chồng
- Để cấp thấp phụ cho mình.
- Ngạo mạn bắt người khác gọi là thầy
- Đặt vấn đề (vật chất và tinh thần) để kiếm lợi từ bệnh
nhân
- Không được ích kỷ, tình thương phải luôn luôn lớn.
Không phân biệt kẻ này người khác. Tuy nhiên phải biết
công lực của mình đến đâu có thể dứt nghiệp cho kẻ khác hay không. Cẩn trọng kẻo
hại chính mình. Người được phụ bệnh cho người khác giống như một chiếc công tắc
trung gian nối năng lượng sinh học từ vũ trụ đến bệnh nhân. Do đó không ngạo mạn,
ví như một bác sĩ giỏi cũng chẳng có khả năng chữa bệnh mà chỉ có thuốc tốt mà
anh ta kê đơn mới chữa được bệnh. Bác sĩ kê đơn, nếu để đơn thuốc mà không mua
thuốc thì sao? Do đó, ta được hình dung như là một đơn thuốc mà thôi còn năng
lượng vũ trụ mới đích thị là thuốc. Do vậy có người tín và nhờ thì mới phụ bệnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét